Nuôi em trai quả nhiên không dễ dàng – Chương 46

Tên gốc: 养个弟弟不容易 (Nuôi em trai quả nhiên không dễ dàng)

Author: 樸實_ (tạm dịch: Giản dị _ )

Editor: Nim

Pairing: MarkJin

Status: đang bò =w=

BẢN EDIT CHƯA ĐƯỢC SỰ ĐỒNG Ý CỦA TÁC GIẢ.

VUI LÒNG KHÔNG ĐƯA RA KHỎI WORDPRESS NÀY.

CHƯƠNG 46

Đột ngột nhớ lại giấc mơ ban nãy, quả thực là một cơn ác mộng, cư nhiên lại mơ đến cảnh kết hôn tương lai của Trân Vinh, “Chẳng lẽ là do ban ngày luôn nghĩ tới nên buổi tối liền mơ thấy?”. Nghi Ân hướng ánh nhìn ra phía bên ngoài cửa sổ, trong lòng vô cùng hỗn loạn, không ngờ tới hạnh phúc ngày sau của cậu lại khiến hắn khó chịu đến nhường này, viễn cảnh ngày tân hôn của Trân Vinh dường như lại hiện rõ ngay trước mắt, Nghi Ân chỉ muốn một đường kéo Trân Vinh bỏ chạy, rời khỏi cơn ác mộng đáng sợ đó.

“Tiểu Vinh…”, Nghi Ân liếc một chút xuống đồng hồ đeo tay, đã hơn mười hai giờ, nhất định phải cho cậu ăn cơm, đây là nhiệm vụ chăm sóc thiết yếu mà một người anh trai phải thực hiện cho em nhỏ, hiện tại cậu vẫn đang ngủ rất say sưa, thế nhưng phải dứt khoát gọi cậu dậy thôi.

“Vâng?”.

“Ngoan, chúng ta đi ăn!”. Nghi Ân vừa ôm vừa đỡ người cậu dậy, giúp cậu chỉnh sửa lại đầu tóc, cẩn thận đeo giày vào chân đứa nhỏ. Vốn muốn bảo thư kí mang cơm đến, thế nhưng Trân Vinh đã tỉnh ngủ hẳn, vẫn nên đi lại một chút, dù không muốn ăn cũng nên đi vận động một chút.

“Em không muốn ăn cơm…”, Trân Vinh lí nhí trong cổ họng, gương mặt vô cùng thống khổ, “Đầu em đau quá”.

“Ừ được rồi, em chịu khó di chuyển một chút sẽ dễ chịu hơn đó”. Nghi Ân vươn tay xoa nhẹ hai bên thái dương của cậu, rồi kéo cậu rời khỏi phòng làm việc, “Chủ tịch!”.

Thời điểm thư kí Trương đi vào trong, Nghi Ân liền phất tay ra hiệu không cần nữa, qua một lúc mới thấy hai người bọn họ sánh vai cùng bước ra ngoài, hoá ra chủ tịch lúc nãy không muốn quầy rầy giấc ngủ của Vinh thiếu gia.

Trân Vinh được cõng ra ngoài công ty, lúc này mới bàng hoàng nhận ra mình đang đứng ở bãi đỗ xe, “Tại sao lần nào ăn cơm anh cũng phải đi xa như vậy? Vất vả quá”.

“Đúng vậy, rất vất vả”, hắn cưng chiều khẽ khàng vỗ lên đầu nhỏ của cậu.

“Sau này anh mang hộp cơm theo đi, dì quản gia làm hộp cơm siêu cấp ngon luôn”. Trân Vinh ngây thơ cho rằng phương án này của mình cực kì tuyệt vời, còn muốn nghĩ cách giảm thiểu tối đa những việc làm thừa thãi của anh trai.

“Tại sao không phải là em làm?”, Nghi Ân cố ý hỏi ngược lại cậu, ý cười tràn ngập khoé mắt.

“Hả…”. Trân Vinh ngơ ngác quan sát trần nhà, “Nếu anh muốn làm thì em sẽ giúp anh một tay”.

Nghi Ân sửng sốt, “Em làm gì có thời gian?”.

“Có chớ”. Trân Vinh hưng phấn gật đầu, “Anh thích không?”.

“Nếu dì làm hộp cơm anh phải trả tiền lương đó, nếu là đích thân em làm anh phải làm sao trả lương đây?”. Nghi Ân mở cửa xe cho Trân Vinh, thò đầu vào trong hỏi riêng đứa nhỏ.

“Thì anh cũng trả tiền lương cho em đi”. Trân Vinh đưa đầu sang dụi dụi, ngón tay Nghi Ân liền đưa lên vuốt chóp mũi cậu một cái, “Tiểu quỉ lém lỉnh này, anh đói rồi, em đói chưa?”.

 

“Em không đói”. Giấc ngủ vừa rồi khiến tâm tình Trân Vinh tốt hơn hẳn, bình thường lúc vừa tỉnh giấc cậu sẽ lâm vào trầm mặc một chút cũng không chịu nói, nói đùa lại càng không, cậu phi thường hài lòng với bộ dáng bây giờ, thỉnh thoảng cao hứng làm nũng, thực sự hành xử với Nghi Ân giống như người nhà của mình.

“Bữa trưa ăn gì em chọn đi”. Nghi Ân lái xe rời khỏi bãi, bên trong cửa kính xe phía sau ném ra một mẩu thuốc, một chiếc kính râm che kín nửa khuôn mặt, tiếp đó cũng rời đi.

Nghi Ân đưa Trân Vinh đến một nhà hàng cao cấp, đặc biệt chuẩn bị cho cậu những món đặc sản hiếm có khó tìm. “Các món ở đây đắt quá đi, khó trách người ta kiếm tiền nhanh như vậy, hoá ra là do phục vụ những vị khách coi tiền như rác bọn anh”.

“Đúng vậy, anh mang em đến nhà hàng đắt cắt cổ này đây”. Nghi Ân quay sang nhìn dáng vẻ Trân Vinh, có vài điểm giống như một đứa nhỏ lanh lợi tinh quái, tựa hồ đang dần dần trút bỏ lớp mặt nạ nguỵ trang ban đầu, trở về đúng với lứa tuổi của cậu.

“Đây là anh trai lần trước tới nhà mình mà”. Trân Vinh liếc mắt tới phía cách đó không xa, Mạc Ngải Phàm cô độc ngồi ở chỗ nọ, trong tay cầm chắc một ly rượu đế dài, chất lỏng màu đỏ thắm không ngừng sóng sánh chao động. “Một mình anh ấy… ngồi ở phía kia kìa”. Trân Vinh đột nhiên chột dạ sợ rằng bản thân đã nói sai, bởi vì Nghi Ân và Mạc Ngải Phàm hình như quan hệ không đơn giản như cậu vẫn tưởng, đều không phải là thêm một chuyện chi bằng bớt một chuyện sao?

Nghi Ân quay đầu sang hướng kia liếc mắt một cái, “Tiểu Vinh, chúng ta tới chỗ khác thôi”.

“Nhưng mà…”, Trân Vinh phát hiện Mạc Ngải Phàm cư nhiên đang nhìn về phía bên này, trong ánh mắt mang theo vài phần thần sắc cậu không tài nào hiểu được, “Hình như anh ấy ngồi ở đây uống rượu một mình?”.

Nghi Ân liếc nhìn chỗ rượu đỏ xếp trước mặt y, một chai… ít nhất … cũng mấy vạn, chứng tỏ cuộc sống của y khá là dễ chịu, trước đây Nghi Ân từng thăm dò sự tình để minh oan cho Mạc gia, kết quả là tài chính của Mạc gia đều bị chú hai Mạc Ngải Phàm cuỗm mất, xuất hiện một lỗ hổng khó có thể bù đắp, cuối cùng hết cách đành phải thông báo phá sản.

“Không cần quan tâm, có vẻ như đang có người giúp hắn, chúng ta không nên nhúng tay vào”. Tuy rằng nói tính cách Nghi Ân vô cùng ác độc, thế nhưng trong lòng vẫn có chút chẳng thể yên lòng, dù sao cũng từng là bạn bè, tuy rằng cảm tình đã mất, thế nhưng sự tình phát triển đến mức này lại có điểm khó có thể nhẫn tâm.

Mạc Ngải Phàm uống cạn một chai rượu đỏ liền muốn tính tiền, thế nhưng quản lí lại thông báo đã có người thanh toán hộ, không cần nghĩ cũng biết là Đoàn Nghi Ân trả thay, quả nhiên hắn vẫn rất mềm lòng, tình cảm của y rốt cuộc cũng được đền đáp một phần, chí ít hắn cũng thay y trả tiền chai rượu đỏ này.

Mạc Ngải Phàm phát ra một tiếng cười tự giễu, thẻ vàng trên ngón tay không ngừng xoay vòng, “Vậy tại sao không hỏi thăm em một chút đi?”.

“Thoạt nhìn tâm tình anh ấy có vẻ không được tốt lắm”. Trân Vinh mơ hồ đối với Mạc Ngải Phàm có chút không yên tâm, thế nhưng lại chẳng hề có động tĩnh nào, “Nhà hắn phá sản, dĩ nhiên tâm trạng sẽ rất tồi tệ rồi”.

“Vậy sao anh không giúp anh ấy một chút, hiện tại anh ấy sống ở đâu? Đã có việc làm chưa?”.

“Bảo bối à, vì sao hôm nay em lại hỏi nhiều như vậy, lo lắng cho hắn ta sao?”. Nghi Ân cắt ngang lời của cậu, nếu như nói nhẹ dạ, sợ rằng Trân Vinh so với người khác càng thêm vài phần nhẹ dạ, bởi vì hắn hiểu được ý tứ của cậu, cậu mong muốn hắn có thể ra tay giúp đỡ gã trai không còn người thân kia.

“Không… Không có!”, Trân Vinh quả thực bị danh xưng Nghi Ân mới gán cho cậu doạ sợ, khuôn mặt hơi phiếm hồng, quay đầu sang chỗ khác, “Thế nhưng hiện tại anh ấy đã gần như bước tới ngõ cụt, có thể hay không…”.

“Sẽ không, hắn so với em còn khôn khéo hơn nhiều”. Nghi Ân nhìn thẳng vào mắt Trân Vinh, sợ rằng trên thế giới sẽ khó tìm ra người thứ hai đem cái chết biến thành lựa chọn trọng đại của đời người.

“Sau này em sẽ không như thế nữa”. Trân Vinh hiểu được hàm ý của Nghi Ân, hai tay nắm lấy cánh tay hắn, “Sẽ không đâu”.

“Anh cũng sẽ không để em làm như thế nữa”. Hắn khẽ ghé vào tai cậu, giọng nói dịu dàng lộ ra vài điểm cưng chiều.

“Thư kí Trương, lịch trình ngày hôm nay tất cả đều giúp tôi hoãn lại, tôi không muốn bất kì ai phá hỏng chuyến đi tốt đẹp ngày hôm nay”. Nghi Ân ngồi trên xe, thư kí Trương ngồi ở ghế lái phụ gật đầu lia lịa, đảo mắt một vòng, “Vâng, thưa chủ tịch!”.

Thư kí Trương lúc trước vô cùng thắc mắc, bởi vì Nghi Ân đã sớm huỷ tất cả lịch trình làm việc ngày hôm nay, lúc đó cô không hiểu lí do, chỉ biết hôm nay hắn không cho phép bất cứ ai làm phiền đến mình, thế nhưng từ khi nhìn thấy Trân Vinh, mới biết hôm nay là ngày thi đấu của Vinh thiếu gia, cảm nhận được tầm quan trọng của cậu nhóc đối với chủ tịch, thư kí Trương cũng đại khái nhận ra nguyên nhân tại sao hắn tình nguyện hoãn các hợp đồng béo bở để làm trống lịch trình như vậy.

“Ân thiếu gia, chúng ta trực tiếp đi tới trường học của Vinh thiếu gia sao?”. Tài xế quay đầu hỏi Nghi Ân một thân mặc thường phục, so với tây trang phẳng phiu càng soái khí hơn, lại lộ ra vài nét nhu hoà.

“Đã chuẩn bị xong hết rồi sao?”. Nghi Ân vẫn không ngẩng đầu, nhàn nhạt hỏi.

“Thưa vâng”, Nghi Ân nghe xong liền gật đầu, “Trực tiếp đến đó đi”.

Thời điểm chiếc xe tiến tới trước cổng trường, cũng là lúc chuông báo hiệu trận đấu của Trân Vinh reo vang réo rắt, cậu nhẹ nhàng thở dài một hơi, trên đường kẹt xe thiếu chút nữa là tới trễ rồi.

Trân Vinh lưu luyến đứng trước chỗ điểm danh, như trước nhìn chằm chằm tốp người tham dự, không để tâm đến thân ảnh kia đột ngột xuất hiện, “Trân Vinh đâu, cậu sắp phải ra sân kìa!”. Lớp trưởng ở cách đó không xa hô to một tiếng.

Trân Vinh cúi đầu nhìn đôi giày thể thao trên chân của mình, không khỏi nhíu mày một cái, “Đáng ghét!”.

Lúc cậu bước lên sân khấu vô cùng gấp gáp, ánh mắt tùy ý đảo quanh một vòng, phát hiện trên khán đài không hề xuất hiện hình bóng quen thuộc, biểu tình mới có chút thả lòng.

Nghi Ân ngồi trên ghế chủ tịch, ánh mắt vẫn chưa hề rời khỏi Trân Vinh, thế nhưng lúc đường nhìn chạm đến đôi giàu trên chân cậu, trong ánh mắt liền hiện lên một tia sắc bén, “Đó không phải là giày của Tiểu Vinh”.

Nghi Ân rất quan tâm tới cuộc thi của Trân Vinh, từ đầu đến chân, từ áo quần cho tới giày thể thao đều là tự mình chọn lựa cho cậu, đôi giày thể thao hàng hiệu đắt tiền hôm nay lại biến thành giày chơi rẻ tiền được trưng bày trên vỉa hè, biểu tình không khỏi âm trầm xuống, thế nhưng qua vài giây liền lập tức khôi phục vẻ mặt bình thường.

Tiếng súng giòn giã bắn lên không trung, một tốp người thi nhau vận sức chạy lên phía trước, thể lực Trân Vinh vẫn bảo trì tốt, có hai người ngay từ đầu đã hung hăng dẫn trước, thế nhưng qua vài vòng lại chậm rãi tụt dần về sau, Nghi Ân thực ra vô cùng hiểu rõ tính cách của cậu, Trân Vinh vẫn duy trì tốc độ ổn định, không tiến lên cũng không rớt lại phía sau, trước sau như cũ duy trì một vận tốc chung, đối với cậu thắng thua không phải là chuyện quan trọng nhất, trọng điểm chính là… cậu muốn xem sức lực mình rốt cuộc lớn đến đâu.

Vài vòng qua đi, đại bộ phận thí sinh đều bắt đầu có chút cạn kiệt thể lực, biểu hiện ra trạng thái thân thể không còn sức chống đỡ, Trân Vinh cũng vậy, biểu tình Nghi Ân vẫn không chút biến hoá, chỉ là lẳng lặng dõi theo bóng hình dần khuất xa của cậu.

Trong lúc đó giữa vài người cự li đã bắt đầu giãn ra, thời gian còn lại vài vòng cuối cùng, cậu liền chậm rãi chạy về phía trước, thế nhưng đến giờ phút này thân thể đã rất mệt mỏi, trước đây Trân Vinh ghét nhất là chạy đường dài, hiện nay bản thân lại đang khiêu chiến với bộ môn này, nhớ kỹ trước đây lúc nhà trường phát động phong trào nam sinh chạy 1000 m, Trân Vinh mỗi lần chạy bộ đều tìm cách thoái thác, bộ dạng dù cho sét trên trời có đánh chết cũng không chịu tiếp tục.

Ngay chính vòng cuối cùng, còn dư lại nửa vòng, Trân Vinh rất nhanh liền vượt qua người trước mặt, thế nhưng không may dây giày dưới chân lại lần nữa tuột ra, cảm giác trơn trượt rất rõ ràng, cả người bởi vì thể lực tiêu hao mà ngã trên mặt đất, cánh tay và bàn chân lộ ra nhanh chóng ma sát với mặt đất.

Thời điểm ngã sấp xuống, Trân Vinh chỉ kịp nghe thấy trên khán đài một cơn bão ngạc nhiên rất lớn, cậu rơi xuống, đầu óc lập tức choáng váng, thân thể ngã nhào trên mặt đất hệt như một tảng đá, thế nhưng mắt mở trừng trừng nhìn người trước mặt sắp tới được điểm cuối, cậu liều mạng gượng mình đứng dậy chạy tiếp về phía trước, bỏ rơi cả đối phương.

Lúc chạy đến vạch đích, Trân Vinh hầu như cả người đều dựa vào bạn học, theo bản năng liếc trộm về phía khán giả, Nghi Ân đột nhiên biến mất, được bạn học bên người chỉ trỏ, liền phát hiện ra vẻ mặt hắn đang vô cùng lo lắng, tiếp nhận cậu từ tay người kia, “Em sao rồi, sao lại để cho ngã thế?”.

Trân Vinh liền choàng tay qua vai Nghi Ân, “Anh, em không đạt được hạng nhất rồi”.

Nghi Ân lúc này mặc kệ hạng nhất hạng nhì, trong nháy mắt Trân Vinh vừa ngã xuống, trái tim của hắn tựa như cũng theo đó rớt trên mặt đất, thế nhưng qua đi vài giây lúc Trân Vinh đột nhiên gượng dậy tiếp tục cuộc thi, hắn liền đứng ở bên ngoài sân thi đấu chạy theo cậu.

Vết thương của Trân Vinh hiện ra rất rõ, cánh tay cùng bắp chân nhỏ nhắn trầy xước không ít, nói không nghiêm trọng có đồ ngốc mới tin.

“Tiểu Vinh!”, lúc Lâm Tại Phạm và Vinh Tể chạy tới, Nghi Ân đang siết chặt lấy Trân Vinh không buông, thế nhưng lí trí của cậu nhanh chóng cự tuyệt, “Anh, rất khó nhìn đó…”.

“Tiểu Vinh, sao cậu lại đột nhiên ngã xuống?”. Vinh Tể lật đật muốn kiểm tra vết thương liền được Lâm Tại Phạm nhắc nhở, “Nhanh lên, chúng ta phải đưa cậu ấy đến phòng y tế”. Nghi Ân cõng Trân Vinh trên lưng, theo Vinh Tể và Lâm Tại Phạm một mạch chạy đi, bởi vì đau đớn mà Trân Vinh khẽ cau mày một chút.

Ở trong phòng y tế, bác sĩ tỉ mỉ thăm dò thương tích, kiểm tra xong xuôi liền dặn dò một câu, “Tuy vậy vẫn nên đưa cậu bé đến bệnh viện khám lại đi, tránh để vết thương bị nhiễm trùng”.

Một nhóm người chạy như bay đến bệnh viện, tay chân Trân Vinh hiện tại đã không thể nhúc nhích được nữa, Nghi Ân liền không nói không rằng dịu dàng ôm cậu chạy vào trong tiền sảnh.

Vương Gia Nhĩ nghe nói Nghi Ân chạy tới bệnh viện, cho rằng Trân Vinh chắc chắc có vấn đề, trong lòng thầm cầu nguyện đây không phải là do di chứng căn bệnh lần trước để lại, bằng không Nghi Ân sẽ bắt sống hắn rồi chưng cách thuỷ mất, Vương Gia Nhĩ kinh hồn bạt vía chạy tới, khi biết cậu chỉ là té ngã dẫn đến bị trầy xước ngoài da liền thở phào nhẹ nhõm, “May quá, chỉ là vết thương do té ngã gây ra”.

Lời này vừa nói ra cả phòng liền lâm vào trầm mặc, Vương Gia Nhĩ hoảng hốt che miệng nhìn nam nhân đang đứng quay lưng về phía mình, cả người đã lộ ra một loại khí tức gọi là “ngươi nhất định phải chết”.

“Cái này, cái này…”, Trân Vinh ngồi bên cạnh Nghi Ân, tay và chân đều quấn trong băng gạc, vẻ mặt kinh ngạc nhìn Vương Gia Nhĩ, hắn dù cho muốn cầu cứu cũng đã nhìn thấy Nghi Ân dường như đang muốn giết người chỉ bằng ánh mắt,  “Cậu nói cái gì may cơ?”.

“E hèm…”, Vương Gia Nhĩ giả vờ bình tĩnh, “Ý của tớ là cậu bé bị thương không nặng, người nhà không cần phải quá lo lắng”.

“Tớ làm chứng, hắn đích xác phun ra một câu “May quá, chỉ là vết thương do té ngã gây ra” đó”. Lâm Tại Phạm ngồi một bên bày ra bộ dạng đang thưởng thức hài kịch, ngay lập tức bị Vương Gia Nhĩ trừng mắt khinh bỉ. “Em cũng làm chứng!”, Vinh Tể liều mạng giơ tay, Vương Gia Nhĩ nhìn tên tiểu quỉ đứng cạnh mình này, nó không phải phe của tên kia đó chớ, được rồi! Hắn rốt cuộc triệt để thua cuộc trước anh em nhà Nghi Ân rồi.

“Tốt, Vương Gia Nhĩ cậu còn biết an ủi Tiểu Vinh nhà tớ nữa ha, tớ chắc phải cám ơn cậu quá ha? Tớ CÁM! ƠN! CẬU! VÔ! CÙNG! LUÔN!”. Nghi Ân bước tới phía Vương Gia Nhĩ, bàn tay hung hăng đè chặt bả vai hắn, lông mi bên trái nhẹ nhàng nhướn một cái, lạnh lùng cười, Vương Gia Nhĩ tựa như nhận được lệnh ban chết, cả người run cầm cập, “Nghe nói gần đây bên kia châu Phi đang cần mấy bác sĩ tình nguyện đó, đại bác sĩ Vương có tấm lòng nhân ái như vậy, mỗi ngày đều cứu vớt sinh linh vô tội, tớ tin tưởng cậu có thể qua đó thực hiện lí tưởng đó”.

“Cạch…”, Vương Gia Nhĩ trong nháy mắt rơi thẳng vào vực sâu không đáy.

Châu Phi! Châu Phi!

Hắn còn muốn cưới vợ, chẳng lẽ sau này lại cưới một cô gái Châu Phi, sinh ra một đứa con Châu Phi, đời đời kiếp kiếp định cư ở đó!

Ngẫm lại tình huống bi thảm này, Vương Gia Nhĩ vội vã lắc đầu, “Những ngày tiếp theo tớ nhất định sẽ chăm sóc Trân Vinh 24/24 không một chút trễ nãi, một cọng tóc gáy cũng quyết không để rơi!”. Vương Gia Nhĩ giơ ba ngón tay lên thề thốt, thà chọc giận tiểu nhân còn hơn đụng tới nữ nhân, mà thà chọc giận nữ nhân vẫn hơn đụng tới Đoàn Nghi Ân!

“Tiểu Vinh đi học…”, Nghi Ân xoay người ngồi trở lại chỗ bên cạnh Trân Vinh, gác chéo chân, giả vờ vô tình thốt ra một câu, Vương Gia Nhĩ thần kinh phản xạ nhanh nhẹn gật đầu, “Tớ chở đi”.

“Tiểu Vinh muốn cử động…”.

“Tớ dìu!”.

“Tiểu Vinh buồn bực…”.

“Vậy có thể trút giận lên người tớ…”.

Mồ hôi đã chảy ròng ròng trên trán Vương Gia Nhĩ, ngoài mặt tuy rằng không có biện pháp đành biến bản thân thành một kẻ thảm hại tới vậy, Trân Vinh ngồi bên cạnh cũng câm nín không biết phải nói gì, “…”.

“Tiểu Vinh, chúng ta về nhà”. Nghi Ân trừng mắt một cái, Vương Gia Nhĩ hiểu ý liền từ từ tiến đến một bên cậu, Trân Vinh nhìn hắn nửa ngày không có phản ứng, một lớn một nhỏ cứ thế đối diện nhìn chằm chằm vào nhau, không biết đã qua bao lâu miệng nhỏ liền khẽ thốt ra, “Em không muốn…”.

Posted in: ...

1 bình luận về “Nuôi em trai quả nhiên không dễ dàng – Chương 46

Bình luận về bài viết này