Nuôi em trai quả nhiên không dễ dàng – Chương 39

Tên gốc: 养个弟弟不容易 (Nuôi em trai quả nhiên không dễ dàng)

Author: 樸實_ (tạm dịch: Giản dị _ )

Editor: Nim

Pairing: MarkJin

Status: đang bò =w=

BẢN EDIT CHƯA ĐƯỢC SỰ ĐỒNG Ý CỦA TÁC GIẢ.

VUI LÒNG KHÔNG ĐƯA RA KHỎI WORDPRESS NÀY.

CHƯƠNG 39

“Đừng có thách thức giới hạn của tôi”, Nghi Ân xoay người đẩy y ra khỏi phòng, “Đi ra ngoài!”. Nghi Ân nhớ đến một đêm trước kia, sau khi tỉnh lại, hai gã đàn ông cùng nhau trần trụi, hắn không phải không phát hiện trên người có vài dấu hôn chói mắt, nhưng như vậy lại càng không thể chấp nhận được, bản thân trong tình huống say rượu lại có thể lần đầu xảy ra quan hệ với đàn ông, đè Mạc Ngải Phàm ra làm trò xằng bậy?

“Tôi chỉ có anh, vậy mà anh lại bạc bẽo với tôi như vậy sao?”. Mạc Ngải Phàm lần nữa lại nắm lấy cổ tay hắn. “Mạc gia phá sản, tôi cũng không quan tâm, dù sao đến hiện tại tôi cũng không nghĩ sẽ dựa dẫm vào gia đình, nhưng ba tôi cũng đã qua đời, hiện tại tôi chỉ còn anh, anh lại nỡ đuổi tôi ra ngoài!”.

“Phá sản?”, Nghi Ân đối với tin phá sản đột ngột này vô cùng khiếp sợ, “Cậu quay về…”.

“Tôi sao có thể mặt dày tiếp tục ở Đức nữa?”, Viền mắt Mạc Ngải Phàm đã đỏ hoe, cố nặn ra một nụ cười nhìn về phía Nghi Ân, “Đoàn Nghi Ân, tôi là gay, nhưng tôi vẫn là một thằng đàn ông, nhưng nếu bên cạnh không còn ai, cả đám bạn chó chết kia đều tránh tôi như tránh tà, người duy nhất tôi có thể trông cậy chỉ có anh, vậy mà ngay cả gặp mặt một lần cũng khó khăn đến thế, thật sự anh có thể tuyệt tình đến mức này sao?”.

“Nhà cậu có vấn đề gì có thể tìm tôi giúp đỡ, thậm chí nếu cậu phải xây dựng lại cơ đồ tôi cũng có thể giúp, thế nhưng cậu…”. Nghi Ân vô cùng thấu hiểu tình cảnh của Mạc Ngải Phàm, dường như không muốn nói nặng lời khiến y bị tổn thương.

“Nhiều năm như vậy, tôi vẫn cho rằng anh cũng có yêu tôi dù chỉ là một chút, thực ra trong lòng anh đã có cảm tình với tôi nhưng lại hoàn toàn không hay biết, cho nên nhiều năm như vậy tôi vẫn chưa thể yêu thêm một ” Mạc Ngải Phàm vô lực buông tay hắn ra, ngồi ở bên giường, chăn đã bị nước trên người làm ướt, thân thể y dường như lạnh đến mức đóng băng.

“Vứt bỏ suy nghĩ này đi”. Nghi Ân cuối cùng cũng chỉ có thể nói một câu như thế. “Nếu không có nơi nào để đi, có thể tạm thời ở đây, công việc tôi có thể sắp xếp giúp cậu, cần cái gì có thể nói với tôi, cái gì tôi cũng có thể giúp cậu, duy chỉ có chuyện tình cảm, cậu vẫn là nên sớm từ bỏ đi”. Nghi Ân cự tuyệt rất rõ ràng dứt khoát, càng mềm lòng lại càng khiến Mạc Ngải Phàm ôm hy vọng, chuyện tình cảm vốn dĩ không nên quá nhân nhượng.

Nói xong liền cất bước rời đi, “Tôi yêu cậu, không buông bỏ được, cũng không tài nào quên được”. Trong giọng nói của Mạc Ngải Phàm lộ ra vẻ cố chấp như trước.

Đợi lúc Nghi Ân vào phòng Trân Vinh, cậu đã buồn bực nằm trong chăn không hề động đậy, một chiếc dép lê bên giường đã bay đến thật xa, Nghi Ân chỉ có thể bất đắc dĩ thu dọn giùm cậu, nhẹ nhàng kéo chăn xuống, lộ ra cái đầu nhỏ bù xù, nhìn nét mặt nhắm chặt hai mắt giả vờ ngủ của Trân Vinh.

Trân Vinh chậm rãi mở to mắt, cậu biết mình không giả vờ giỏi lắm, rõ ràng đã bị lộ tẩy, chỉ có thể mở to mắt mỉm cười, thân thể xê dịch chừa lại một khoảng trống lớn trên giường.

Nghi Ân nhẹ nhàng tắt đèn, đặt người lên giường, nhìn thấy Trân Vinh đã nhắm mắt lại, khóe miệng hắn lúc này mới lộ ra nụ cười thoả mãn. “Ca, anh ta là ai thế?”.

Nghi Ân lắc đầu cười, “Là một người bạn của anh thôi, cậu ta hiện tại mới về nước không có chỗ ở, tạm thời sẽ ở đây, được chứ?”.

Trân Vinh nhẹ nhàng cười đáp lại, “Đây là nhà của anh, anh muốn làm gì em đâu dám cản”.

“Đứa nhỏ ngốc này, đây không phải nhà em sao?”. Hắn lấy tay nhéo mũi cậu, Trân Vinh vờ như bây giờ mới nhận ra, “Đúng ha, vừa rồi đột nhiên quên mất”.

Trong bóng đêm, Nghi Ân không thể nhìn thấy nét mặt của Trân Vinh, cậu hơi cau mày lại, cậu biết hắn che giấu điều gì, toàn bộ cuộc nói chuyện vừa rồi của bọn họ cậu đều nghe thấy hết, bởi vì lo sợ hắn trách cứ nặng nề Mạc Ngải Phàm kia nên cậu liền quay về phòng, sau đó liền nghe được những lời nói phía sau, may mà cậu không nghe được những lời nói trước đó Mạc Ngải Phàm có nhắc đến cậu.

Khoảnh khắc ngay trước lúc Nghi Ân rời đi, Trân Vinh mới vội vàng chạy như bay về phòng, cho nên mới đánh bay cả giày đi, cậu biết hóa ra nam sinh kia thích Nghi Ân, hơn nữa còn không phải là thích bình thường mà còn là yêu vô cùng đậm sâu, hay là Nghi Ân cũng đã tồn tại thứ tình yêu giống như anh Lâm Tể Phạm và Vinh Tể, hóa ra bọn họ cũng có một đoạn quá khứ không muốn người khác biết được.

……

Buổi sáng ngày hôm sau, Trân Vinh giúp quản gia dọn xong bữa sáng, nhìn thấy một bóng người xuống lầu, theo bản năng gọi lớn một tiếng “anh Nghi Ân”, nhìn kĩ mới biết người xuống lầu là Mạc Ngải Phàm, “Buổi sáng tốt lành!”. Tuy rằng người kia cùng anh trai của mình là loại tình cảm đó, nhưng cậu mặc kệ, vẫn là nên đối đãi thân thiết với người ta một chút, dù sao người đó cũng dùng thân phận khách nhân để đến nhà.

“Buổi sáng tốt lành”, Mạc Ngải Phàm lộ ra vẻ sửng sốt rồi lại mang theo vài phần tươi cười đáp một câu, thế nhưng trong giọng nói nếu để ý kĩ vẫn sẽ nhận ra mơ hồ có vài điểm bài xích.

“Bữa sáng của anh”. Trân Vinh theo bản năng đưa tay chỉ sang phần thức ăn chỉnh tề phía đối diện, khiến cho Mạc Ngải Phàm có cảm giác là chủ mời khách, tiểu chủ nhân này đang tiếp đãi khách ghé nhà là mình sao?

Lúc sau Nghi Ân đi xuống lầu mới cùng ngồi ăn sáng, nhưng Trân Vinh thấy sắc mặt của Nghi Ân không tốt lắm, liền đoán rằng có thể do mắc mưa, cậu sáng sớm đã pha nước thuốc cảm cúm đặt ở một bên, dù sao Nghi Ân bị bệnh, trước mắt bản thân chỉ có thể làm như vậy, cũng không thể gọi điện thoại bảo thiếu gia nhà họ Vương tới đây, dù sao bản thân cũng bóc lột nhiều tiền của hắn như vậy.

“Hôm nay nếu nước vẫn chưa rút đi, chúng ta trước hết cứ ở trong nhà một ngày”. Nghi Ân vừa phát biểu xong Trân Vinh lập tức lắc đầu, “Em không sao, hơn nữa các bạn học đều đến trường cả mà”.

Nghi Ân biết trẻ con không thể nuông chiều, phải dạy dỗ nên người, thế nhưng đối mặt với Trân Vinh vẫn là nhịn không được muốn cưng chiều không ít thì nhiều, lúc này mới hiểu được cảm giác cha mẹ trong các phim truyền hình dù có lật nhào cả thế gian cũng phải bảo bọc đứa nhỏ của mình là như thế nào.

“Được rồi, hai ngày nữa là đến đại hội thể thao phải không? Anh có thời gian rảnh, cho nên em phải cố gắng biểu hiện tốt nhé”. Nghi Ân cười cười, Trân Vinh cũng cười theo.

Mạc Ngải Phàm nhìn hai người trước mắt không hẹn mà cùng bỏ hành lá ra khỏi dĩa thức ăn. “Hai anh em các cậu, khẩu vị thật giống nhau”. Mạc Ngải Phàm không biết vì sao lúc phát hiện điều này, lại không khỏi cảm thấy căng thẳng một chút.

“Em không thích hành”. Trân Vinh nhìn dĩa của cậu và Nghi Ân đều đã loại bỏ hành lá qua một bên liền gật đầu đồng ý với ý kiến của người kia.

Nghi Ân hùa theo nói, “Đúng vậy, ba mẹ chúng tôi cũng không thích”. Một câu ba mẹ chúng tôi này thành công biến bọn họ trở thành anh em, tuy rằng Mạc Ngải Phàm vẫn luôn cho rằng bọn họ là anh em ruột.

“Được rồi, tôi phải đi rồi”. Đợi sau khi Trân Vinh ra khỏi nhà, Mạc Ngải Phàm mặc lại quần áo của mình, quay sang nhìn người bên cạnh luyến tiếc thông báo.

Nghi Ân nhíu mày, “Không phải đã nói cậu tạm thời ở đây sao?”.

“Nhưng tôi tuyệt đối không muốn ở đây”. Mạc Ngải Phàm nhìn Nghi Ân bằng ánh mắt lạnh lẽo vô tình, dường như vẫn hy vọng Nghi Ân có thể nói lời gì đó để giữ y lại, khóe miệng nhẹ nhàng nhếch lên, “Anh không phải từng răn đe tôi đừng dọa em trai bảo bối của mình sao? Chỉ sợ tôi ở đây thêm vài ngày, cậu ta sẽ bị tôi hù chết”.

“Nghĩa là sao?”, Nghi Ân gác chân ngồi lên sô pha, ánh mắt xoáy thẳng vào khuôn mặt y.

“Tối hôm qua dường như cậu ta đã nghe thấy chúng ta nói chuyện”, Mạc Ngải Phàm ngồi đối diện hắn, nhẹ nhàng đáp lại, “Cậu ta núp ở ngoài cửa”.

Nghi Ân không lên tiếng, nhớ lại cảnh tượng hôm qua, bên giường Trân Vinh là giày dép vứt lung tung, đây không phải tính cách của cậu, từ trước đến nay cậu luôn sắp xếp mọi thứ rất ngay ngắn, dường như vì trở về quá gấp gáp, cho nên mới không kịp xếp lại giày, nói cách khác, Trân Vinh biết hắn và Mạc Ngải Phàm không phải quan hệ bạn bè đơn giản như vậy, vả lại còn có khả năng hiểu lầm quan hệ của bọn họ, nghĩ rằng bọn họ là người yêu cũ của nhau?

Một buổi sáng này, không chỉ có tâm trạng Nghi Ân phiền muộn, mà ngay cả Trân Vinh cũng vô cùng bất ổn, tay chống cằm, cây bút trong tay mặc sức xoay tròn, “Phác Trân Vinh!”. Giáo viên trên bục giảng gọi lớn tiếng, trong giọng nói mang theo vài phần nghiêm túc.

Trân Vinh hoàn toàn không nghe thấy, cho đến khi Vinh Tể chọc chọc cánh tay mình, cậu mới hồi phục tinh thần, “A? Sao vậy?”.

“Thầy đang gọi cậu kìa”, Vinh Tể hạ giọng nói.

Trân Vinh giật mình một cái, bật dậy ngay lập tức, “Vâng!”. Cả lớp cười rần rần, thầy giáo đã bắt đầu có dấu hiệu nóng mặt, đứa nhỏ biết điều hơi hơi cúi đầu.

“Trân Vinh, sau khi em nghỉ bệnh, thái độ học tập sao lại kém nhiều như vậy?”. Thầy buông sách xuống đi đến trước mặt Trân Vinh, ông thầy này vốn nổi tiếng nghiêm khắc, đã sắp gần đất xa trời, nhưng quần áo luôn luôn gọn gàng, tự cảm thấy bản thân còn rất trẻ, thế nhưng vẫn phải nói thành tích của lớp ông dẫn dắt luôn rất tốt.

“Em xin lỗi ạ”. Trân Vinh cũng không có tranh cãi điều gì, chỉ là thản nhiên nói một câu xin lỗi, tỏ vẻ bản thân vừa rồi quả thật có thái độ không xem trọng giáo viên.

“Xin lỗi? Xin lỗi có thể cho em biết trọng tâm kỳ thi trung học sao? Xin lỗi có thể làm em đứng nhất trường sao? Lúc em nói câu xin lỗi này có nghĩ đến người nhà của mình kỳ vọng nhiều vào mình như thế nào không?…”. Cứ thế cứ thế, đây đã là chuyện dự đoán trước, đối với loại thầy giáo “coi giáo dục lên trên hết” như thế này, mỗi lần một học trò phạm lỗi, tương ứng với việc cả lớp phải cùng nhau chịu đựng tra tấn màng nhĩ.

Khoảng mười phút sau, Trân Vinh mới được phép ngồi, sau khi ngồi xuống liền thở phào nhẹ nhõm một tiếng, bất tri bất giác lại bắt đầu có điểm thất thần, cậu xoa xoa tay, xốc lại tinh thần, không thể lại khiến thầy giáo phải nhắc nhở.

“Cậu làm sao vậy?”, Vinh Tể khẽ hỏi cậu.

Trân Vinh lắc đầu, “Tớ chỉ đang nghĩ đến vài chuyện lại quên mất đang trong giờ học”. Cậu lắc đầu, lại nhắc nhở nói, “Tan học nói đi, để tránh lại bị bắt gặp”.

Thật vất vả đợi đến lúc tan học, Vinh Tể không nhịn được nói, “Cậu có biết Lý Vũ bị đuổi học rồi không, nói là cùng bạn bè tụ tập gây sự đánh nhau đấy”.

“Tớ biết”, Trân Vinh thản nhiên đáp.

“Tên kia không phải là con nhà giàu mới nổi sao, cứ luôn ra vẻ nhà mình giàu nhất hệ mặt trời”. Vinh Tể khinh thường nói, “Tớ đã bảo anh Nghi Ân sẽ không bỏ qua như vậy, hắn ta đánh cậu ra thế kia cơ mà”.

Trân Vinh thoáng nghiêng đầu, “Nói đúng hơn, là tớ đánh hắn”.

“Đúng ha, cậu sao lại lợi hại như vậy, đám người kia ai cũng cao to, thế mà bị thương còn nặng hơn cậu”. Vinh Tể mới đột nhiên nhớ đến, nhìn bộ dạng Lý Vũ mặt mũi bầm dập, Trân Vinh tuy rằng có chút bầm tím, nhưng thương tích hai bên khác biệt rất lớn nha.

“Trước kia tớ từng tập võ”, Trân Vinh cười, quay đầu xem sách, “Cao thủ ẩn dật đó nha”.

“Đúng rồi, Vinh Tể”, Trân Vinh lại nghĩ đến cái gì, quay sang nhìn chằm chằm Vinh Tể hỏi, “Tớ muốn hỏi cậu một chuyện”.

“Nói đi”, Vinh Tể thở mạnh vỗ vỗ ngực.

“Cậu sao lại yêu anh Phạm?”. Trân Vinh hỏi thản nhiên hỏi, cũng không quan tâm trong lớp có thể bàn luận đề tài này hay không.

“Ưm…”, Vinh Tể bịt miệng Trân Vinh lại, “Chuyện này đừng có nói lớn tiếng như thế, đặc biệt là đừng nói rõ tên ra”.

“Ừm…”,  Trân Vinh bị bịt miệng gật gật đầu.

“Kỳ thực ngay từ đầu tớ đã rất ghét anh ấy, cảm thấy anh ấy cũng giống như ba anh ấy vậy, dối trá ích kỉ, nhưng sau này ta lại cảm thấy anh ấy là người duy nhất trên thế giới này đối tốt với tớ, rất thương tớ, cho dù tớ làm gì sai cũng không hề phàn nàn trách cứ”. Khóe môi Vinh Tể khẽ cười, Trân Vinh có thể cảm nhận được phần tình cảm này của cậu ấy, “Lúc ban đầu vốn xem anh ấy như anh trai của mình, sau đó anh ấy lại vì tớ về nước, mặc kệ tớ đối với anh ấy như thế nào, anh ấy vẫn rất thương tớ, quan tâm tớ, lúc đó tớ mới nhận ra cái thích của tớ đối với anh ấy không phải là thích giống như anh em, mà lại giống như người yêu với nhau”.

Trân Vinh chỗ hiểu chỗ không, nhưng vẫn gật gật đầu động viên người kia nói tiếp, “Cho nên các người là thích, nên mới ngủ với nhau”.

Lời này vừa nói ra, Vinh Tể nháy mắt hóa đá, lắc lắc bả vai Trân Vinh, “Tiểu tổ tông của tôi ơi, ngài làm ơn đừng có nói ra rõ ràng như vậy”. Khuôn mặt Vinh Tể đã đỏ bừng lên, “Cậu không phải là bảo bối ngoan ngoãn hiền lành sao?”.

Trân Vinh bị rung lắc có chút trì độn, “Con trai với con trai và con trai với con gái không hề giống nhau sao?”.

“Tớ chưa từng tiếp xúc với người con trai khác, càng chưa từng tiếp xúc với người con gái khác, có điều anh ấy có nói với tớ, trong vòng lẩn quẩn này cũng có nhiều hoa thơm ong bướm”. Vinh Tể nhún nhún vai, “Ngủ cùng rồi cũng sẽ muốn chia tay giống như quan hệ nam nữ vậy”.

“Ừm…”, Trân Vinh ghé đầu lên bàn gật gật đầu.

Vinh Tể đột nhiên có chút lo lắng nhìn Trân Vinh, “Cho nên Tiểu Vinh, lần sau đối với nam sinh hay nữ sinh cũng đều phải cẩn thận, hết sức cẩn thận, phải biết rằng gương mặt cậu có thể đại khai sát giới già trẻ gái trai không phân biệt một ai đâu đó”. Vinh Tể véo nhẹ khuôn mặt của cậu một cái, “Đội trưởng đội bóng rổ kia không phải mỗi lần gặp đều nhìn chằm chằm vào cậu sao?”.

“Có sao?”, Trân Vinh lười nhác ghé vào trên bàn, ánh mắt mông lung, thanh âm thản nhiên, Vinh Tể nếu không phải hoa đã có chủ chỉ sợ cũng muốn làm thân với cậu hơn một chút.

Posted in: ...

Bình luận về bài viết này